Bài quan tâm
Trương mỉm cười loay hoay lấy mũi giày viết thành chữ xuống đất : Biết là thế nào cũng chết mà còn phải gian giảo , ăn cắp , đi lừa để có cách sống ! Ồ ! Nếu đến nước ấy... Bây giờ mình lấy Nhan làm vợ thì ổn lắm ,miễn là Nhan chịu lấy mình. |
Bây giờ dầu nói chữa thế nào thì nói , dẫu cho Cổn có tin là chàng nói đùa đi nữa , Trương vẫn không mất được cái hổ thẹn mình nhận thấy rõ mình là một người xấu , đã quên với sự dối trá , gian giảo . |
Sau một lúc ngắm nghía và nhoẻn một nụ cười gian giảo , hắn vẫn cứ nhịp nhịp thanh que vào lòng bàn tay : Cha , mặt mày coi sáng sủa như vầy mà lại theo Việt cộng à? Sứ day nhìn chỗ khác. |
Có mấy đứa với mất cây súng quèn mà đòi tiêu diệt... Anh em tôi trong hang chưa bò ra đâu ! Nụ cười gian giảo vụt tắt trên khuôn mặt thằng thiếu tá. |
Rồi là có bao nhiêu tiền đem đặt vào chữ bút đến tột cửa ! Nhưng , mụ Mộng Liên xem chừng cũng hiểu , nên mỗi lần sau , ông huyện Bình Khê động tay vào lá thơ là mụ lại buông tay đàn , chận lấy giấy và nhìn trừng trừng vào giữa mặt ông huyện có tính gian giảo kia. |