Bài quan tâm
Nhà mày đã nuốt quen phải không ? Lần nào cũng thế , đi chợ về , Trác chưa kịp đặt chiếc rổ trong xó bếp , mợ đã hậm hực từ trên nhà đi xuống rồi lục , bới tung cả rổ thức ăn , chê hết cái nọ đến cái kia. |
Văn vẫn còn hậm hực , chàng tiếp tục nói : Nếu như anh không nghĩ thế thì tôi xin hỏi anh : tại sao anh lại bỏ cái nghề viết văn soạn sách ? Minh cố gượng cười : Ai bảo anh rằng tôi sẽ bỏ... Không đợi Minh nói hết câu Văn đã cắt ngang : Thế thì tại sao lại xin đi dạy học ? Chẳng lẽ đi dạy học mà không viết được văn à ? Thôi , tôi xin anh ! Đã bận bịu vào học trò thì chẳng khác nào bận bịu vào con cái. |
Nàng lẩm bẩm : Ðồ vô giáo dục ! Nga ghé tai bạn thì thầm : Dở hơi lắm , tức giận như thế thì tức giận đời ! Mặc kệ họ có được không ? Hồng hậm hực lặng thinh , tai còn nghe vang tiếng cười và những câu chế nhạo. |
Ô chào ! hai người vặn lý nhau mãi ! Mỗi cái Hồng cười đi cho chúng tôi ngắm bộ răng mới xem có xinh không nào ! Dễ nghe nhỉ ! Hồng hậm hực nói thế. |
Rồi nàng hậm hực : Sao bây giờ chị sinh ra nhút nhát , nhu nhược đến thế. |