Bài quan tâm
Anh về em nỏ chi đưa quan sơn nghìn dặm em chưa hết lời. |
Bây giờ sống trong chiến tranh “một” mới , ai đã từ biệt vợ con để ra đi lại còn dám nuôi hy vọng được ngâm lại bài “Khương Thôn” như Đỗ Phủ ? Hoạ chăng chỉ thấy cố hương trong giấc mộng hay là mượn bóng trăng để gửi mối tương tư hoa vàng về chốn nghìn dâ quan sơn ơn. |
Tất chỉ những thứ đó hiện ra rồi biến đi trong một thế giới kì ảo lạ lùng mà người cảm thông với vật , chuyện trò thân ái với nhau chớ không có một tí ti gì là thù ghét… Thôi rồi , bây giờ còn làm sao mà thấy lại được những giấc mơ thơ mộng như thế nữa , bao giờ mới lại được sống ngày thanh bình mà người ta lấy tay vuốt ve từng cái lá , nương gót chân đi sợ làm đau từng ngọn cỏ , mà cũng đến bao giờ Nam , Bắc mới hết qua phân để cho người li hương lại được trở lại quê nhà vui dưới mái nghèo , kể lại tình kiều tử mười mấy năm đằng đẵng và cùng nhau nhắc lại hồ quan sơn +n trong lửa đạn dãi dầu. |
Ờ mà , ở Tàu , ở Nhựt , ở Pháp , ở Anh , nào thiếu gì đâu những quà ngon của lạ , mà sao người khách tha hương vẫn cứ đăm đắm nhớ đến "cái món ấy" của quê nhà? Thì ra dù quan sơn cách trở , giữa người dân lưu lạc và đất nước bao giờ cũng có những dây hữu ái nối hai thâm tình lại với nhau. |
Chàng trông vào , thấy ở gian bên phía tả kê một chiếc giường mây nhỏ , trên giường để một cỗ áo quan sơn son , trên quan phủ một tấm the hồng , dùng ngân sa đề vào mấy chữ "Linh cữu của Nhị Khanh". |