Mà không phải tôi chỉ phản khoa học như thế mà thôi đâu : rượu nếp ăn rồi , tôi lại thích ăn liền roi mện – Hỡi ơi , mận Thất Khê to bằng quả đào , cắn một miếng ngập răng mà ngọt , dám chắc không có thứ mận Đà Lạt nào sánh kịp ăn luôn cả một vốc nhót cho nó đau bụng luôn đi , nhưng năm nào cũng “giết sâu bọ” như thế , tôi chẳng thấy đau bụng bao giờ hết ! Chính vì “được trời thương " như thế cho nên ở giữa cái thời buổi mà người ta kêu là “thời buổi hoả tiễn” này , nằm ở ca rốn ^'n Sài Gòn mà bài hát ca ngợi là “đẹp quá” , tôi vẫn hủ hoá nhằm ngày tết mùng năm thì cứ “giết sâu bọ” như thường – bất di bất dịch ! Ở đây , tôi giết sâu bọ bằng uýtky , mạcten , rượu Minh Mạng nhắm với củ kiệu , mãng cầu , khế xanh , cốc tím , xoài ang ca , vú sữa. |