Bài quan tâm
Một cảnh thanh bình thú vị diễn ra thấp thoáng ở ngoài vường , sân gác. |
Đó là mùa tế thần , tế thánh , mùa rước kiệu của cả Phật giáo lẫn Công giáo , mùa đánh cờ người , cờ bỏi , mùa rước sắc , mùa chọi gà , chọi cá , nhưng quyến rũ nhất và đặc biệt nhất là những cuộc đấu vật ở Hà Lạng , Trà Lũ , Hoành Nha , Mai Động… Bây giờ , ngồi trong nhà xinê chật hẹp ở cái xứ sở đáng yêu bốn mùa nắng chói , xem những tay “sumô” đấu “păng tờ rát” bẻ đầu , bẻ cổ , bẻ chân , bẻ tay nhau oanh oách , tôi thích mơ về một thửo thanh bình nh xưa cũ , cứ vào khoảng tháng ba thì lại đội một cái mũ dạ bẻ cụp , mặc “tờ reng cốt” hút thuốc lá “com măng đơ” đi về Mai Động xem thi vật. |
Bao giờ cũng vậy , nghe tiếng chim hót như thế tôi cũng thức dậy , nhưng không mở mắt vội , cứ nằm mà nghe khúc nhạc của chim và tôi ưa nằm đoán một mình xem tiếng nào là tiếng chim sâu , tiếng chim khuyên , tiếng nào là tiếng chào mào , tiếng chích choè , và tiếng nào nữa là tiếng chim vu , bạc má… Không khi thanh bình nh lúc ấy hiện lên từ trong ngọn gió , từ tiếng động ở trong nhà , từ cái xẻng của người phu xúc đất dắt vào trong đường rầy xe điện cho đến cái tiếng chổi chà cán dài ngòng của người quét đường làm việc một cách thong đong , nhàn nhã. |
Ấy là tại vào cái thuở thanh bình ấy , pháo đốt suốt cả đêm không ngớt một phút nào , người đi lễ đông nườm nượp , lại thêm có những người có lẽ vì vui quá cứ ngửa mặt lên trời đi ngâm thơ bô bô ở ngoài đường ! Ôi những đêm giao thừa xa xôi , những đêm giao thừa cực lạc , đi không bao giờ trở lại , ta chẳng còn thấy thần thánh xuống trần để vui cuộc đời trần tục , ta chẳng còn thấy Đức Tin ngời lên trong ánh mắt của muôn người… Cố nhân ơi , cố nhân đem theo biết bao nhiêu hương vị đậm đà của kiếp sống khiến cho những giao thừa còn lại chỉ là thừa mà thôi… Em ở mình đây , trời nắng lắm , Sài Thành không biết có xuân sang. |
Tất chỉ những thứ đó hiện ra rồi biến đi trong một thế giới kì ảo lạ lùng mà người cảm thông với vật , chuyện trò thân ái với nhau chớ không có một tí ti gì là thù ghét… Thôi rồi , bây giờ còn làm sao mà thấy lại được những giấc mơ thơ mộng như thế nữa , bao giờ mới lại được sống ngà thanh bình nh mà người ta lấy tay vuốt ve từng cái lá , nương gót chân đi sợ làm đau từng ngọn cỏ , mà cũng đến bao giờ Nam , Bắc mới hết qua phân để cho người li hương lại được trở lại quê nhà vui dưới mái nghèo , kể lại tình kiều tử mười mấy năm đằng đẵng và cùng nhau nhắc lại hồn quan sơn trong lửa đạn dãi dầu. |